Tình yêu anh vẫn giữ cho riêng mình (P.4)

Hóa ra, Quân từng phải trả qua nỗi đau đến thế trong cả gia đình và tình yêu.

Quân, một chàng trai lạnh lùng, ôm trong mình nỗi đau về cuộc tình đầy ngang trái. Thi, một cô gái mạnh mẽ, tự lập, luôn cống hiến hết mình cho công việc.

Họ gặp nhau trong hoàn cảnh éo le và dành tình cảm cho nhau. Nhưng sóng gió cuộc đời không may ập đến khiến cả hai đi lạc.

Liệu tình yêu rất khó mới có được đó có đủ lớn để vượt qua những thử thách cuộc sống, giúp họ tìm về nhau? Hãy đón đọc truyện dài kỳ “Tình yêu anh vẫn giữ cho riêng mình” để có câu trả lời.

Thi giật mình. Hóa ra cô đã lịm đi từ từ lúc nào, nhưng cảm giác chống chếnh của con tim vẫn vẹn nguyên. Cô băn khoăn rồi hồ nghi, không biết liệu mình có đang mắc một chứng bệnh kỳ lạ nào hay không.

Thi lúi húi trong bếp với đống thức ăn sẵn. Cô không biết mình có nên ăn tiếp mì gói hay chuyển sang chiên một vài cái bánh bao chay. Cô mở tủ lạnh ra rồi lại đóng vào. Cô cần một chút rau xanh. Thi toan khóa cửa để đi siêu thị thì đã thấy Trầm thò đầu từ cánh cửa bên cạnh.

- Chị Thi định đi đâu thế?

-Chị định qua siêu thị một lát.

Trâm nhảy hẳn ra khỏi ngưỡng cửa.

- Qua đây ăn luôn với anh em em đi, lần trước nghe anh trai em kể đã được thưởng thức tài nghệ của chị. Lần này hoặc là chị thưởng thức tài nghệ của anh em, hoặc là em thưởng thức tài nghệ của chị.

Thi do dự. Chính cô đã hét vào mặt Quân rằng cô không muốn ăn chung nữa. Giờ cô đồng ý chẳng phải là rất mất thể diện sao? Cô lắc đầu, mỉm cười.

- Để khi khác nhé.

- Còn khi nào nữa, hôm nay luôn đi.

Trâm lém lỉnh kéo tay Thi vào phòng.

Tình yêu anh vẫn giữ cho riêng mình (P.4) - 1

Chưa bao giờ Thi cảm thấy trong đầu mình hỗn độn nhiều suy nghĩ đến thế (ảnh minh họa)

Dù đã là hàng xóm của nhau hàng tháng trời, Quân thì đã trêu chọc rằng anh nhớ rõ nhà cô có bao nhiều đồ đạc và nằm lòng vị trí của chúng, thì đây là lần đầu tiên Thi bước vào căn hộ của anh. Đồ đạc trong phòng màu trầm là chủ đạo. Đồ đạc không nhiều nhưng được bài trí hợp lý khiến phòng khách có cảm giác vừa rộng rãi, vừa tiện nghi.

Quân đang đứng trong bếp, bộ đồ thề thao màu đen trắng khiến anh trông khỏe khoắn hơn. Anh đang gọt khoai tây, những dải vỏ vàng sậm dài đều rồi đứt hẳn. Những củ khoai đã được gọt sạch đang nằm trong giá. Mùi xương ninh thơm khắp cả căn bếp.

- Em không giỏi nấu ăn nhưng anh trai em thì rất giỏi. Mà chị chẳng cần giúp đâu, cứ để tự anh ấy làm.

Quân vờ như không nghe thấy Trâm nói gì nhưng anh đoán rằng Thi đang ở đằng sau nhìn anh và Trâm đang cuộn tròn như con mèo nhỏ trong chiếc sô pha phòng khách nói vọng vào.

- Tôi không biết là anh cũng biết nấu ăn.

Thi xắn tay áo, cô phụ anh rửa rau.

- Cô còn nhiều điều chưa biết về tôi lắm.

Bàn ăn được dọn, Thi phối hợp với Quân nhịp nhàng đến độ cô cũng ngạc nhiên vì điều đó. Có lẽ cũng là kết quả của quãng thời gian hai người ăn chung. Trâm uể oải ngồi dậy từ sô pha.

- Đã xong rồi ạ. Anh chị phối hợp với nhau thật ăn ý.

Suốt cả bữa cơm, chỉ khi nào Trâm hỏi Thi mới trả lời, còn lại, cô không nói thêm bất cứ một điều gì nữa. Quân cũng im lặng. Bất chợt, anh cũng thấy không thể tự nhiên trêu chọc cô như lúc ban đầu và cô dường như cũng e dè hơn với anh.

Thi phụ Trâm rửa bát. Cô lén nhìn vẻ mặt đầy suy nghĩ của Thi.

- Chị Thi, hôm nay em sang ngủ với chị được không? Hôm nay lạnh và em không muốn ông anh trai tội nghiệp của em phải nằm ở ngoài ghế.

- Ừ.

Thi ậm ừ, cô cũng không để tâm vào câu nói của Trâm bởi đang tự hỏi cái cảm giác đêm qua cô thấy sao lại xuất hiện vào lúc này?

Trâm nghiêng mặt về phía Thi. Công bằng mà nói, Thi khá quyến rũ. Làn da nâu và khuôn mặt khi cười thấp thoáng bóng dáng của núm đồng tiền đầy duyên dáng, không dễ lẫn lộn. Lần đầu tiên gặp trong thang máy, cô đã cảm thấy ấn tượng bởi nét khác biệt này. Hoặc là, sự đối lập khiến người ta dễ ghi nhớ về nhau.

- Chị Thi, chị thấy anh trai em thế nào?

Trâm biết là Thi chưa ngủ.

Mi mắt Thi khẽ động.

- Sau lần chuyện tình cảm không thành, em thấy anh ấy sống khép mình và chẳng để ý đến bất kỳ cô gái nào nữa. Em nghĩ chị có thể giúp anh ấy.

- Chị có thể giúp gì được?

Thi mở mắt. Hơi thở nặng nề thoát ra rõ mồn một.

- Chị làm bạn gái anh ấy đi.

Quân lật giở những trang nhật ký. Thói quen ghi chép cảm xúc hàng ngày, dẫu chỉ vài dòng hình thành trong anh kể từ ngày mẹ anh đi. Anh không trách mẹ, mẹ hoàn toàn có thể theo đuổi tình yêu của mình, có điều, từng ấy năm chưa một lần mẹ liên lạc lại khiến cả anh và Trâm đều có cảm giác mình thực sự đã bị bỏ rơi.

“Hôm nay Jasmine nói với tôi rằng: Một mình không cô đơn. Cô đơn là khi trong tim có ai đó nhưng không được người ta đáp lại, đó mới là cô đơn. Phải, tôi là kẻ cô đơn. Vừa một mình lại vừa cô đơn”.

- Anh ấy trước đây yêu em gái của mình bây giờ - Trâm thì thầm – Nhưng là con gái riêng của bà mẹ kế.

- Mẹ bọn em bỏ đi từ lúc anh Quân mười lăm tuổi, còn em mười ba. Anh ấy có cảm tình với Thủy Tiên từ trước khi mẹ nó kết hôn với bố em. Thủy Tiên là con gái riêng của mẹ kế em. Tình yêu của hai người hoàn toàn là chuyện không thể. Anh ấy dường như cũng nhận ra điều đó nhưng là sau một thời gian rất lâu. Kẻ cố chấp như anh ấy cứ phải để tự trải nghiệm, cơ bản, mọi lời khuyên đều là vô ích.

Thi không biết nói gì. Chuyện tình cảm của anh ta hóa ra lại là như vậy. Cô chợt nhớ đến lời nói của mình lúc trước chắc là đã rất đả kích với anh.

- Chị không biết phải trả lời em thế nào nhưng mà bọn chị thực sự mới vừa biết nhau. Tình cảm chẳng phải cũng nên xuất phát từ hai phía sao?

- Em cũng biết rằng mình đường đột khi nói ra câu đó nhưng chị cứ suy nghĩ. Chị có thời gian suy nghĩ mà. Chị bảo tình cảm nên xuất phát từ hai phía. Vậy chị có tình cảm với anh trai em không?

Trâm mỉm cười nhưng cô chẳng chờ đợi câu trả lời.

- Oa, giờ thì em buồn ngủ rồi. Chúng ta đi ngủ thôi.

Trâm kéo chăn lên quá đầu. Mọi thứ trở lại yên ắng.

Thi đi lạc vào thế giới riêng của mình. Cô có thời gian suy nghĩ sao? Suy nghĩ đến điều mà chưa bao giờ cô nghĩ là sẽ suy nghĩ đến? Trái tim cô đập dữ dội.

Đêm trở nên bình lặng lạ thường. Thi khoác thêm áo, đi ra phòng khách, rót một cốc nước ấm. Những điều Trâm kể ban nãy khiến cô thổn thức. Hóa ra Quân đã phải trải qua những khó khăn như thế. Hóa ra, anh đã yêu một người mà lẽ ra không nên yêu. Trái tim anh liệu còn ấm nóng hay đã nguội lạnh hoàn toàn. Nhưng dù trái tim anh có ra sao thì điều đó cũng đâu có liên quan gì đến cô? Cô chỉ là một người hàng xóm, vô tình đụng phải nhau ở siêu thị, ăn cùng nhau vài bữa cơm.

Chỉ là vậy thôi.

(Còn nữa)

* Mời các bạn đón đọc phần tiếp theo vào lúc 11h ngày 11/2/2016.

Chia sẻ
Gửi góp ý
Theo Trịnh Trần ([Tên nguồn])
Tình yêu anh vẫn giữ cho riêng mình Xem thêm
Báo lỗi nội dung
GÓP Ý GIAO DIỆN