"Tập đoàn" gái xinh vây quanh nhưng tôi chỉ yêu em

Tưởng tượng cảnh tôi tỏ tình mà bị Phương từ chối thẳng thừng chắc tôi xấu hổ đeo mo vào mặt mất.

Tôi là giám đốc của một công ty về tổ chức sự kiện tại Hà Nội. Mỗi đợt tuyển là công ty lại ngập hồ sơ của các em xin ứng tuyển. Những em nào lọt đến vòng cuối đều do tôi trực tiếp duyệt. Em nào cũng cao tầm 1m63 trở lên, xinh, chân dài, giao tiếp tốt còn da thì trắng như trứng gà bóc.

Tiếp xúc nhiều với chân dài thì thích thật đấy nhưng nhiều lúc tôi thấy phát nản vì độ đỏng đảnh của các em. Có em thấy trời có tí nắng mà phải đứng ở ngoài cũng bỏ show vì sợ bị đen da, có em thì hay đến muộn vì mất quá nhiều thời gian vào ba cái trò trang điểm. Nhiều lúc đang trong sự kiện, trời nóng sợ trôi hết phấn khiến các em hơi một tí là phải lôi son, lôi phấn ra quẹt, chẳng cần biết mình đang ở đâu và đang làm gì khiến tôi phát nản.

Trong công ty tôi có Phương, bộ phận kế toán, nếu các bạn đã từng xem phim Cô gái xấu xí thì các bạn có thể hình dung Phương gần giống như thế. Mỗi lần Phương chạy lăng xăng đi tiếp nước cho mấy em PG đang đứng tụ tập buôn dưa lê là tôi lại ngán ngẩm về sự chênh nhau về đẳng cấp ngoại hình quá xa. Thấy Phương xấu nên nhiều em PG cứ nghĩ cô chỉ làm nhân viên lao công nên thường tỏ ra kênh kiệu và có thái độ không đúng mực khiến tôi phát bực.

Tôi là giám đốc, chưa vợ, ngoại hình ổn nên được nhiều em PG toan tính cưa đổ cho bằng được. Nhiều em bày tỏ ý định sẵn sàng qua đêm với tôi dù tôi còn chưa cả nghĩ gì đến việc đó. Nhiều lúc không tỉnh táo tôi sợ mình chưa kịp giăng bẫy đã bị sập bẫy lúc nào chả biết.

"Tập đoàn" gái xinh vây quanh nhưng tôi chỉ yêu em - 1

Tưởng tượng cảnh tôi tỏ tình mà bị Phương từ chối thẳng thừng chắc tôi xấu hổ đeo mo vào mặt mất (Ảnh minh họa)

Cho đến một ngày, công ty tôi có hợp đồng tổ chức sự kiện khánh thành một nhà máy ở Bắc Ninh. Tôi cũng đích thân xuống dự. Sự kiện thành công tốt đẹp, lúc chuẩn bị về Hà Nội thì một em PG gợi ý gần đây có 1 quán vịt rất ngon và đề nghị chúng tôi ra đó làm một bữa. Tôi tán thành ngay và tôi, một anh quản lý tên Minh, 10 em PG với Phương cùng đi xe 16 chỗ thẳng tiến ra quán vịt.

Đang ăn uống no say thì đột nhiên tôi cảm thấy đau bụng quằn quại, buồn nôn, chóng mặt, mồ hôi vã ra như tắm. Cả đội vội vàng kiếm phòng cho tôi nghỉ. Anh Minh cõng tôi chạy một mạch lên tầng 2 vào toilet cho tôi nôn. Nôn xong tôi thấy cũng chẳng khỏe ra là mấy rồi được anh dìu vào giường. Phương vào trong toilet dọn đống nôn của tôi đồng thời nói vọng ra: “Chắc anh ấy bị trúng gió rồi”. Anh Minh hỏi mấy em PG xem có em nào biết cạo gió không thì các em đồng loạt lắc đầu nguây nguẩy. Cuối cùng thì Phương là người cạo gió cho tôi, các em PG lúc đầu còn bu quanh hỏi han, tỏ vẻ lo lắng nhưng rồi thấy tôi nằm trơ ra như khúc gỗ các em lảng ra chỗ khác dần.

Tôi cảm nhận được lơ mơ là Phương liên tục lấy khăn thấm mồ hôi và lau người cho tôi. Lúc tôi cảm thấy khỏe hơn một chút thì đã hơn 3 giờ sáng. Phương đang ngồi ngủ gục trên ghế một cách ngon lành. Chắc chăm tôi vất vả quá. Lúc này cô ấy không đeo kính nên tự dưng tôi thấy cô ấy xinh hơn bình thường rất nhiều, lông mi và lông mày khá dài và thanh tú. Nếu chịu khó trang điểm, chắc cô ấy sẽ rất xinh.

Ngắm nghía chán thì một lúc sau tôi ngủ thiếp đi một mạch đến khi trời sáng bảnh mới mở mắt. Thay thế vào chỗ của Phương giờ là 1 em PG chân dài xinh đẹp. Thấy tôi mở mắt, em ấy vui mừng hớn hở: “A, anh tỉnh rồi à, làm em lo chết đi được, cả đêm chẳng ngủ được vì lo cho anh đây này. Anh thấy mắt em đầy quầng thâm ra không?”. Nói rồi cô ấy dí sát mặt vào mặt tôi cho tôi nhìn. Tôi thì tôi chả thấy quầng thâm nào cả, chỉ thấy một khuôn mặt bự phấn và đôi lông mi giả dài ngoằng. “Phương đâu rồi?” - tôi ngơ ngác hỏi em PG thì được em cho biết anh Minh có việc bận phải về Hà Nội từ tối qua, các em PG khác đang đợi để đi về cùng tôi, chỉ có Phương là cứ đòi đi xe bus về Hà Nội trước để đi làm cho kịp. Cô bé này ngốc thật, chả chịu nghỉ ngơi gì cả.

Thấy tôi hiên ngang đi xuống tầng 1, các em PG mừng rỡ bu quanh lấy tôi vỗ tay đôm đốp làm dàn lễ tân ở đó nhìn tôi ngưỡng mộ. Nói thật chứ lạc giữa rừng hoa thế này nhưng tôi chả thấy hãnh diện tẹo nào.

Ngồi trên xe mà tôi cứ nghĩ miên man mặc cho các em chân dài hỏi han tới tấp. Cả đời toàn bị con gái chạy theo tán chứ chưa tán gái bao giờ. Tưởng tượng cảnh tôi tỏ tình mà bị Phương từ chối thẳng thừng chắc tôi xấu hổ đeo mo vào mặt mất. Thôi đành cứ cắp cặp chạy theo anh Minh trước để học chút kinh nghiệm tỏ tình cho chắc vậy!

Chia sẻ
Gửi góp ý
Theo Lê Thị Như Thủy ([Tên nguồn])
Những câu truyện tuổi 18 Xem thêm
Báo lỗi nội dung
GÓP Ý GIAO DIỆN