Mình không cưới được không anh? (P.cuối)

Nếu em không làm vợ anh, đấy là điều khiến anh tổn thương ghê gớm nhất!

Thảo vội vàng chạy xuống phòng khách tìm dì, nước mắt cô chảy dài:

- Dì ơi, dì đèo con ra bến xe đi dì.

- Sao thế con?

- Nhanh đi dì, con sẽ kể sau. Con xin dì đấy, dì đèo con ra bến xe nhanh đi, con phải về!

Mình không cưới được không anh? (P.cuối) - 1

Cô chỉ ước sao có thể chạy ngay đến bên anh lúc này (Ảnh minh họa)

Ngồi trên xe khách, cô không sao kìm được những giọt nước mắt. Khi chiếc điện thoại được mở nguồn là lúc cô chết lặng, Hoài nhắn tin: “Chị gọi cho em nhưng không liên lạc được, anh Quang bị tai nạn giao thông, đang cấp cứu tại…”.

Không đợi đọc hết tin nhắn, cô liền gọi điện cho Hoài, giọng Hoài nức nở:

- Chị xin lỗi, tất cả là tại chị, chị đã cho anh Quang địa chỉ của em, anh ấy đã đi xe máy lên Trà Cổ để tìm em, trên đường đi anh ấy bị tai nạn… Em về ngay còn kịp.

Nước mắt Thảo chảy dài ướt đẫm cả vạy áo. Cô chỉ mong cho chuyến xe đi thật nhanh, chỉ ước sao có thể chạy ngay đến bên anh lúc này. Cô không thể mất anh, không thể để mất anh được. Cô biết, cô đã yêu anh rồi.

Vào đến bệnh viện, Thảo đã thấy Hoài ngồi ở đó, khuôn mặt buồn rầu. Còn anh thì đang nằm trên giường, đầu quấn bông băng, thiêm thiếp ngủ.

- Anh ấy qua cơn nguy hiểm rồi em ạ, đang nằm ngủ.

- Anh… anh ấy bị sao hả chị?

- Anh ấy bị bầm dập nhẹ bên ngoài nhưng nguy hiểm nhất là phần đầu. Đầu anh ấy bị đập xuống đường, có nguy cơ ảnh hưởng đến mắt và mất trí nhớ.

- Có nghĩa là bị tâm thần? - Thảo hốt hoảng.

- Ừ, đấy là trường hợp tồi tệ nhất có thể xảy ra, còn lại phải phụ thuộc vào việc anh ấy tỉnh lại như nào đã. Thôi, em ở đây với anh ấy, chị về qua nhà anh ấy đón bác gái.

Nói đoạn, Hoài đi ra ngoài, nhường chỗ cho Thảo ngồi xuống. Thảo nhìn anh ngủ thiếp mà rơm rớm nước mắt, tự trách bản thân... Nếu không vì cô trốn chạy, nếu không vì đi tìm gặp cô thì anh đã không bị tai nạn như thế này. Tất cả là tại cô - nghĩ đoạn, cô ôm anh khóc nấc lên.

Anh khẽ cựa mình, Thảo ngẩng mặt lên nhìn anh trân trân.

- Anh… anh tỉnh rồi à?

- Tôi đang ở đâu đây? sao đầu tôi đau thế này?

- Anh… anh bị tai nạn, đây là bệnh viện.

- Cô là ai ?

Thảo sững sờ. Không lẽ anh đã quên cô thật sao? Không, không thể như thế được... Nước mắt cô lã chã rơi.

- Anh… anh thật sự không nhớ em là ai sao?

- Tôi không biết cô là ai cả? Cô là ai?

- Em… em…Cô nghẹn đắng nơi cổ.

- Cô là ai? – Anh hỏi lại, nhìn cô chăm chú.

- Em… em là người yêu của anh mà!

Cô khóc òa, ôm chặt lấy anh. Bất giác, cô cảm nhận vòng tay anh ghì cô vào lòng. Cô cựa quậy đẩy anh ra nhưng không sao đẩy được.

- Em nhận rồi nhé! Người yêu của anh. Anh bắt được em rồi, em đừng có mơ mà chạy khỏi anh nữa nhé !

- Thì ra… thì ra là anh giả vờ… anh với chị Hoài… em ghét, em ghét.

Cô vùng vằng chạy ra ngoài, Hoài chặn cửa kéo cô lại.

- Thôi đừng trốn chạy nữa em. Hãy đón nhận hạnh phúc của đời mình đi, đừng để đến khi mất rồi hối hận không kịp.

Thảo sững sờ, nước mắt tuôn rơi.

- Em cảm ơn chị! - Nói rồi, cô quay lại nhìn anh mỉm cười dịu dàng.

- Em đồng ý!

***

Quang vui vẻ vòng tay ôm lấy eo mẹ từ phía sau. Anh là người sống tình cảm, anh thích được ôm mẹ như vậy. Bà thực sự rất cảm động bởi từ lâu lắm rồi, Quang mới ôm bà. Kể từ ngày Huyền mất, Quang  lầm lì và trầm lặng hơn, vậy mà giờ đây, con bà đã thay đổi, như thể là nó đã tìm được nguồn vui sống.

Bà khẽ mìm cười khi thấy con vui. Chưa kịp hỏi, anh đã liến thoắng:

- Mẹ ơi, tối nay con đưa người yêu về ra mắt bố mẹ. Mẹ làm cơm giúp con nhé!

- Nó làm gì hả con?

- Mẹ gặp khác biết! Con đi làm đây.

Nói đoạn anh phóng xe ra khỏi cổng, để lại mẹ anh đứng tần ngần nhìn theo. Bà đoán là Hoài. Huyền mất, bà đã chứng kiến con bà như một cái xác không hồn, đau đớn, khổ sở. Người luôn ở bên động viên Quang, an ủi Quang, kéo Quang ra khỏi vũng bùn quá khứ là Hoài, chắc chắn bạn gái của con trai bà chỉ có Hoài.

Mình không cưới được không anh? (P.cuối) - 2

Giờ không có gì quan trọng hơn việc được ở bên cạnh anh (Ảnh minh họa)

Ngoài Hoài ra, bà cũng không thấy con trai bà có người phụ nữ nào khác.

Bà khẽ mỉm cười vì bà rất quý Hoài. Cô vừa thùy mị lại dịu dàng, đúng mẫu người phụ nữ truyền thống. Không những thế, bà biết Hoài yêu con bà chân thành, trong lòng bà cũng đã ngầm thừa nhận Hoài là con từ rất lâu rồi.

Tối đến, bà ngạc nhiên, người mà Quang đưa về không phải là Hoài, mà là một cô gái mỏng manh, xinh đẹp tên Thảo. Bà thoáng chút thất vọng. Thảo tinh tế nhận ra sự không hài lòng trên khuôn mặt mẹ anh. Nhưng cô không nghĩ nhiều, với cô, giờ không có gì quan trọng hơn việc được ở bên cạnh anh, cho dù điều ấy có là sai trái đi chăng nữa.

Quang bước vào nhà, mẹ anh ngồi đợi anh tự bao giờ.

- Hôm nay mẹ không đi tập thể dục ạ?

- Con ngồi xuống đây mẹ có chuyện muốn hỏi.

- Có việc gì vậy mẹ?

- Chiều nay Thảo đến đây. Tại sao con không nói cho mẹ biết nó bị bệnh?

- Điều ấy có gì quan trọng sao mẹ?

- Anh còn bảo không quan trọng hả? Tôi hỏi anh, nó bị AIDS thì làm được cái gì? Anh là con trai duy nhất trong nhà, còn hương khói sau này cho các cụ nữa.

- Sẽ có con mà mẹ.

- Tôi không đồng ý, anh chọn đi, một là con Thảo, hai là tôi. Nếu anh chọn nó, tôi sẽ tự tử cho anh xem.

Quang rụng rời chân tay, mặt mũi tối sầm. Mẹ anh biết mình vừa trót nói lời không nên nói. Quang đấm mạnh tay vào tường chảy máu.

- Sinh mạng không phải là thứ dễ đem ra để đánh đổi thế đâu mẹ ạ!

Nói đoạn, Quang bỏ mặc bà sững sờ ngồi đấy, hầm hầm đi ra khỏi nhà. Anh bấm điện thoại gọi điện cho Thảo.

- Chiều nay em đến nhà anh à?

- Vâng!

- Sao em nói cho mẹ biết?

- Vì em nghĩ mẹ phải được biết điều ấy.

- Em đang ở đâu? Anh gặp em được không?

- Em đang ở quê rồi, em muốn mình xa nhau một thời gian được không anh?

- Ừ. – Anh im lặng một hồi lâu rồi cũng thốt ra câu “ừ” nặng nhọc.

Quang biết, mẹ anh sẽ không bao giờ đồng ý Thảo và cô cũng biết điều này. Cô lấy cớ về quê mấy hôm là để dành thời gian cho anh thu xếp với mẹ và hơn hết là đế cô có thời gian bình tâm sau tất cả.

Điện thoại báo có tin nhắn facebook. Cô hờ hững mở xem, là anh.

- Thảo này, mình lấy nhau mà không cần đám cưới được không em?

- Anh này, thế mình chỉ yêu thôi mà không cưới được không anh?

- Em sợ điều gì?

- Em sợ, em sẽ khiến anh tổn thương!

- Nếu em không làm vợ anh, đấy là điều khiến anh tổn thương ghê gớm nhất!... Anh xin em hãy tin anh một lần ! Rồi chúng mình sẽ có những đứa con hoàn toàn khỏe mạnh! Anh hứa đấy! Anh là bác sĩ mà, anh đã giúp cho nhiều đôi bị HIV rồi có con khỏe mạnh rồi, chẳng lẽ không chữa được cho em ? Em hãy tin vào bác sĩ của em, em nhé!

Nước mắt Thảo tự nhiên rơi vô thức…

                                                                                    (Hết)

Mình không cưới được không anh? (P.4)

Mình không cưới được không anh? (P.3)

Mình không cưới được không anh? (P.2)

Mình không cưới được không anh? (P.1)

Chia sẻ
Gửi góp ý
Theo Ngọc Bích ([Tên nguồn])
Những câu truyện hay Xem thêm
Báo lỗi nội dung
GÓP Ý GIAO DIỆN